σύμπνοος
συμποδηγέω-ῶσύμπνοος, anc. att.
ξύμπνοος-ους, οος-ους,
οον-ουν :
1 animé d’un même souffle,
joint à συμπαθής, Plut. M. 574e ; à ὁμοπαθής, Thém. Or. 6, 76b ; à ξυνῳδός, Arét. p. 8, 39 ||
2 qui s’accorde avec,
dat. Anth.
6, 227 ; 11,
372, etc.
Étym.
συμπνέω.