συμπότης

συμποτικός

σύμπους
συμποτικός, ή, όν :
1 qui concerne un festin ou des convives, Ar. Ach. 1142 ; Plat. Leg. 671c, Rsp. 398e, etc. ||
2 convive agréable, bon convive, Ar. Vesp. 1209 ; Pol. 31, 21, 8 ||
Cp. -ώτερος, Luc. Ep. sat. 32 ; sup. -ώτατος, Plut. M. 620c ; Luc. Tim. 46.
Étym. συμπότης.