ἐπικυδής

Ἐπικύδης

ἐπικυδιάω-ῶ
Ἐπι·κύδης, ους () [] Épikydès, h. Hdt. 6, 86 ; Pol. 7, 2, 3, etc. ||
E Gén. ion. Ἐπικύδεος, Hdt. 6, 86 ; acc. -ην, Plut. Them. 6 ; ou -η, Pol. l. c.
Étym. v. le préc.