Ἀγαθόνικος

ἀγαθοποιέω-ῶ

ἀγαθοποιΐα
ἀγαθοποιέω-ῶ [ᾰᾰ]
1 faire le bien, NT. 1 Petr. 2, 15 et 20 ; 3, 6 et 17 ||
2 faire du bien à, acc. NT. Luc. 6, 33 ; dat. Spt. 1 Macc. 11, 33 ; double acc. Spt. Num. 10, 32.
Étym. ἀγαθοποιός.