ἁμαρτωλία

ἁμαρτωλός

ἀμαρυγή
ἁμαρτωλός, ός, όν [ᾰμ]
1 qui fait fausse route, qui se trompe, Arstt. Nic. 2, 9, 4 ; Plut. M. 25c ||
2 qui est en faute, coupable, pécheur, Spt. Gen. 13, 13 ; Num. 32, 14 ; Sir. 10, 23 ; 1 Macc. 1, 10 ; ὁ ἁμ. le pécheur, Spt. Num. 16, 37, etc. ; Plut. M. 25c ; NT. Luc. 7, 37 ; Marc. 8, 39 ||
Cp. -ότερος, Arstt. l. c. ||
E Fém. -ή, barbarisme d’un Scythe, Ar. Th. 1111.
Étym. ἁμαρτάνω.