ὁδοιδοκέω-ῶ

ὁδοιδόκος

ὁδοιπλανέω-ῶ
ὁδοι·δόκος, ος, ον, voleur de grand chemin, Pol. 13, 8, 2 ; Ath. 214b.
Étym. ὁδός, δέχομαι.