ὁδοιποιοί

ὁδοιπορέω-ῶ

ὁδοιπορία
ὁδοιπορέω-ῶ (impf. ὡδοιπόρουν, f. ὁδοιπορήσω, ao. ὡδοιπόρησα, pf. ὁδοιπεπόρηκα, pf. pass. ὡδοιπόρημαι) voyager, particul. à pied, Hdt. 4, 110 ; Soph. El. 1099, etc. ; avec un acc. ὁδ. τόπους, Soph. O.R. 1027, parcourir des lieux ; ὁδόν, Hdt. 4, 110, voyager ; marcher, en gén., Soph. Aj. 1230 ||
E Pf. ὁδοιπεπόρηκα, Philipp. (Com. fr. 4, 471).
Étym. ὁδοιπόρος.