ὁδοιπορέω-ῶ

ὁδοιπορία

ὁδοιπορικός
ὁδοιπορία, ας ()
1 marche, voyage, Hh. Merc. 85 ; Hdt. 2, 29 ; Xén. Œc. 7, 23, au pl. Xén. Cyr. 1, 2, 10, etc. ||
2 particul. voyage par terre, p. opp. à voyage par mer, Hdt. 8, 118 ||
E Ion. -ίη, Hh. Hdt. ll. cc. ; Hpc. Fract. 762.
Étym. ὁδοιπόρος.