κεῖθεν

κεῖθι

κεῖμαι
κεῖθι, adv.
1 ion. et épq. c. ἐκεῖθι, là, Il. 3, 402 ; Od. 17, 10 ||
2 poét. c. κεῖσε, là, avec mouv. Hés. fr. 80, 9 Göttling.
Étym. cf. ἐκεῖθι.