ὀρνεόμορφος

ὄρνεον

ὀρνεοπάτακτος
ὄρνεον, ου (τὸ)
1 oiseau, Il. 13, 64 ; Thc. 2, 50 ; Xén. An. 6, 1, 23 ||
2 au pl. τὰ ὄρνεα, Ar. Av. 13, le marché aux oiseaux ou à la volaille.
Étym. ὄρνις.