παραιφάμενος

παραιφασία

παραίφασις
παραιφασία, ion. -ίη, ης () [φᾰ]
1 encouragement, Mus. (Paus. 10, 9, 11) ; A. Rh. 2, 324 ||
2 action de tromper (la fatigue, la faim, etc.) Poèt. (Orion p. 127).
Étym. παράφημι.