στρατηλατέω-ῶ
στρατηλάτηςστρατηλατέω-ῶ [ᾰᾰ]
1 être chef d’armée,
abs. Hdt.
7, 108 ; Eschl.
Eum. 687 ;
Eur. Or.
717, Suppl.
593 ; I.A.
1195 ; Str.
417 ; avec un
rég., commander à, gén.
Eur. H.f.
61, Rhes.
276 ; dat.
Eur. Bacch.
52, El.
321, 917 ||
2 diriger une
expédition : τινι, Eur. ἐπί τινα, Hdt. 1, 124 ; ἐπὶ γῆν, Hdt. 5, 31, contre qqn, contre un pays.
Étym.
στρατηλάτης.