τριτημοριαῖος

τριτημόριος

τριτημορίς
τριτημόριος, α, ον [ῐτ] qui contient ou forme le tiers d’une chose, Hdt. 1, 192 ; Eucl. Intr. harm. 7, etc. ; subst. τὸ τριτημόριον :
1 le tiers d’une ch., Hdt. 9, 34 ; Thc. 2, 98 ; Plat. Phæd. 105b ; Plut. Fab. 4, M. 1019c, etc. ||
2 monnaie valant six χαλκοῖ, Din. et Philém. (Suid.); Poll. 9, 65, 66.
Étym. τρίτος, μόρος.